Kinh Tăng Chi Bộ I, chương 2, phẩm Tâm thăng bằng, phần Đất, Đức Phật đã dạy: “Có hai hạng người, này các Tỳ kheo, Ta nói không thể trả ơn được. Thế nào là hai? Mẹ và cha. Nếu một bên vai cõng mẹ, một bên vai cõng cha, làm vậy suốt trăm năm cho đến trăm tuổi; nếu đấm bóp, xoa gội, tắm rửa và dầu tại đấy cha mẹ có đại tiểu tiện, như vậy, này các Tỳ kheo cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ mẹ và cha. Vì cớ sao? Vì rằng, này các Tỳ kheo, cha mẹ đã làm nhiều cho con cái, nuôi dưỡng chúng khôn lớn, giới thiệu chúng vào đời này”.

Như lời Đức Phật, ơn đức cha mẹ như trời biển bao la không dễ báo đáp. Con cái cho dù có hết lòng phụng dưỡng, chu cấp đầy đủ về vật chất cũng không thể đáp đền công ơn dưỡng dục sinh thành.

Chính vì vậy, Ngài dạy: “Này các Tỳ kheo, ai đối với cha mẹ không có lòng tin, khuyến khích, hướng dẫn, an trú các vị ấy vào lòng tin; đối với cha mẹ theo ác giới, khuyến khích, hướng dẫn, an trú các vị ấy vào thiện giới; đối với cha mẹ xan tham, khuyến khích, hướng dẫn, an trú các vị ấy vào bố thí; đối với cha mẹ theo ác tuệ, khuyến khích, hướng dẫn, an trú các vị ấy vào trí tuệ. Như vậy là làm đủ và trả ơn đủ cho cha và mẹ”.

Như vậy, theo lời Đức Phật, con cái phải luôn tâm niệm báo đền công ơn cha mẹ. Sự hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ không chỉ dừng lại ở sự phụng dưỡng về vật chất mà còn phải khuyến hóa cha mẹ hướng đến con đường thiện lành, phát khởi tín tâm với Phật pháp, thực hành giữ giới, bố thí... Có như vậy, cha mẹ có được những phước báo thù thắng và sanh về cõi lành khi thân hoại mạng chung. Làm được như vậy mới là những người con chí hiếu.

Từ khóa: